Mát lắm..
.. Hôm nay, đi vào đoạn đường xấu, ghồ ghề, con buốt lắm mẹ ạ, nhưng con chẳng dám nói ra, thấy mẹ cứ cuống lên, làm con thật sự không đủ dũng cảm, tự dưng lại đau thế, tự dưng con sợ làm phiền người khác quá..
..
 Mình không nghĩ rằng cuộc sống của Ngọc lại gặp phải rối ren như thế, có phải mình đã quá vô tâm rồi không?  Đúng là có những chuyện người ta cần phải nói ra để có thể giải quyết tốt hơn. Mình đã ước gì Ngọc kể với mình sớm hơn, chịu nói ra những khúc mắc thì có lẽ câu chuyện đã không đến ngày hôm nay. Đôi khi lại thấy suy nghĩ phức tạp 1 chút cũng hay, chứ nghĩ đơn giản quá lại gây hiểu nhầm không đáng. Đấy sao chuyện của người khác mình suy nghĩ dễ dàng thế, vậy mà chuyện của mình thì cứ loanh quanh luẩn quẩn..
Lâu rồi không viết vì có những chuyện não chẳng thể thông nổi, mong rằng chỉ là suy đoán thôi, là do bị áp lực thôi...
..
 Em vẫn không đủ dũng cảm. Em xin lỗi.. Mấy ngày gần đây cái cảm giác đó lại xuất hiện, nó lại xuất hiện rồi, không biết là vì điều gì nữa hả anh..

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này