Mưa...!!
Đang vẽ, cắt giấy để dán bỗng điện thoại trên bàn rung, âm thanh của ứng dụng messenger báo tin nhắn đến. Đánh mắt nhìn sang, lờ mờ thấy cái hình đại diện là lạ, không phải những người mình hay nhắn tin với cả tay vẫn đang bôi keo để dán nên không tiện, nhưng chợt thấy hình như có cái gì đó không đúng. Cầm ngay điện thoại lên, hơi giật mình, là một người bạn đã lâu rồi không liên lạc, phải hơn một năm rồi, chính xác là từ ngày mình còn là sinh viên năm cuối. Chần chừ không xem tin nhắn, trộm nghĩ sao lại nhắn cho mình nhỉ, để hỏi thăm, hay mời đám cưới nhưng mời đám cưới ai lại nhắn tin, vẫn là bạn trên facebook nhưng chẳng có tương tác gì nữa, thời gian trước có chơi với nhau cũng khá thân, cũng đã giúp đỡ nhau nhiều, có môn học cùng còn dính nhau như sam í, nhiều hơn mình 1 tuổi nhưng lại học sau mình 1 năm, đột nhiên nhớ lại kỉ niệm xưa...
Hồi ấy có xảy ra một sự hiểu lầm với nhau, nhưng đã được giải quyết, sau lần ấy mình thấy mọi thứ nhạt hơn, có những người bạn mới, mình thì năm cuối cũng bận rộn nữa, nên dần dần cứ thế chẳng còn liên lạc gì với nhau. Mở tin nhắn rồi trả lời, thì bạn nhắn là để hỏi tài liệu thực tập của mình ngày trước, mình liền lục tung máy tính lên nhưng không đủ. Gọi điện cho 1 người bạn khác bảo tìm hộ mình nữa, thì mình bị mắng, nói mình kệ đi, tìm thế là đủ rồi. Bản thân mình thì thấy tài liệu thiếu lắm, có hơn thì bài thực tập của bạn sẽ tốt hơn.
Gửi cho bạn xong thì mình nhận được 2 từ "cảm ơn", rồi thôi. Sao lúc ấy mình chạnh lòng kinh khủng, câu chuyện chẳng một lời hỏi han nhau, những tưởng rằng sẽ nói thêm với nhau nhiều điều vì cũng lâu không liên lạc mà. Mình bị hụt hẫng, là do bạn đang bận, hay là do mình nhỏ mọn quá rồi.
Ngồi gõ blog này mà trong lòng cứ thấy tiếc tiếc, sao sao í, chắc không phải là do bạn cần tài liệu của mình nên mới nhớ đến mình đấy chứ, không phải đúng không?????:(((
Nhưng mà tự nhiên thấy mình cũng có ích phết đấy chứ nhờ :D..
Đang vẽ, cắt giấy để dán bỗng điện thoại trên bàn rung, âm thanh của ứng dụng messenger báo tin nhắn đến. Đánh mắt nhìn sang, lờ mờ thấy cái hình đại diện là lạ, không phải những người mình hay nhắn tin với cả tay vẫn đang bôi keo để dán nên không tiện, nhưng chợt thấy hình như có cái gì đó không đúng. Cầm ngay điện thoại lên, hơi giật mình, là một người bạn đã lâu rồi không liên lạc, phải hơn một năm rồi, chính xác là từ ngày mình còn là sinh viên năm cuối. Chần chừ không xem tin nhắn, trộm nghĩ sao lại nhắn cho mình nhỉ, để hỏi thăm, hay mời đám cưới nhưng mời đám cưới ai lại nhắn tin, vẫn là bạn trên facebook nhưng chẳng có tương tác gì nữa, thời gian trước có chơi với nhau cũng khá thân, cũng đã giúp đỡ nhau nhiều, có môn học cùng còn dính nhau như sam í, nhiều hơn mình 1 tuổi nhưng lại học sau mình 1 năm, đột nhiên nhớ lại kỉ niệm xưa...
Hồi ấy có xảy ra một sự hiểu lầm với nhau, nhưng đã được giải quyết, sau lần ấy mình thấy mọi thứ nhạt hơn, có những người bạn mới, mình thì năm cuối cũng bận rộn nữa, nên dần dần cứ thế chẳng còn liên lạc gì với nhau. Mở tin nhắn rồi trả lời, thì bạn nhắn là để hỏi tài liệu thực tập của mình ngày trước, mình liền lục tung máy tính lên nhưng không đủ. Gọi điện cho 1 người bạn khác bảo tìm hộ mình nữa, thì mình bị mắng, nói mình kệ đi, tìm thế là đủ rồi. Bản thân mình thì thấy tài liệu thiếu lắm, có hơn thì bài thực tập của bạn sẽ tốt hơn.
Gửi cho bạn xong thì mình nhận được 2 từ "cảm ơn", rồi thôi. Sao lúc ấy mình chạnh lòng kinh khủng, câu chuyện chẳng một lời hỏi han nhau, những tưởng rằng sẽ nói thêm với nhau nhiều điều vì cũng lâu không liên lạc mà. Mình bị hụt hẫng, là do bạn đang bận, hay là do mình nhỏ mọn quá rồi.
Ngồi gõ blog này mà trong lòng cứ thấy tiếc tiếc, sao sao í, chắc không phải là do bạn cần tài liệu của mình nên mới nhớ đến mình đấy chứ, không phải đúng không?????:(((
Nhưng mà tự nhiên thấy mình cũng có ích phết đấy chứ nhờ :D..
Nhận xét
Đăng nhận xét